Mình 16 , hồi cấp 2 mình sống trong một hoàn cảnh mệt mỏi bị bắt nạt từ lớp 6 đến lớp 9, cuộc sống lúc ấy như một nỗi kinh hoàn mình bị đánh ,lăn mạ , bị bọn bắt nạt chửi rủa đánh đập ,thậm chí còn làm nhiều chuyện ám ảnh hơn , bạn nghỉ tại sao mình ko nhờ trợ giúp từ cha mẹ ,thầy cô ? chuyện đó mình đã làm rồi mà cũng ko có tác dụng gì cả . Khoảng thời gian ấy mình sống như vô hồn im lặng sống hướng nội nên từ 6 đến lớp 9 mình chỉ có một người bạn duy nhất mà thôi, nên mình trân trọng cậu ấy lắm , nhưng những năm cấp 2 mình bị các bạn trong lớp cô lập nên bản thân sống trong sự yếu đuối , mình luôn cho rằng bản thân chỉ là một thằng ngốc luôn tự trách bản thân luôn cảm thấy mình ko xứng đáng có một người làm bạn cả . Nên khi cậu ấy đến mình xin gọi tên bạn ấy là Vân Anh một cô gái tốt tính , hiền hòa , nói thật cả năm từ cấp 2 đến giờ có thể coi bạn ấy như là bạn thân của mình vậy . Nhưng bây giờ thì tụi mình lại ko còn nói chuyện với nhau nữa , lúc đó cũng do mình mà tình bạn của mình mới chấm dứt tại đây. Mình từ nhở đã ít bạn nên khi có một người bạn ấy mình nói rất nhiều đến mức làm phiền đến bạn ấy , lúc ấy mình muốn được nói chuyện với Vân Anh chỉ để bạn thân ko còn cảm thấy cô dơn cả , Vân Anh xuất hiện trong đời mình như một tia sáng xé tan màng đêm u tối trong trong tuổi thơ của mình . Lý do mà mình lại ko còn là bạn nữa cũng do mình cả , đầu tiên mình luôn kiếm cách bắt chuyện với cậu ấy , tính cách mình lúc đó thật sự rất là vô duyên , mình nói chuyện với cậu ấy ko đếm xuể , có rất nhiều lần mình nói chuyện kiến cậu ấy đau lòng mình ko hề biết điều ấy bởi những năm tháng bị bắt nạt ko có bạn bè nên khi nói chuyện với cậu ý mình ko có ý tứ gì cả , có nhiều lần mình nói làm kiến cậu ấy đau lòng , mình hay chọc cậu ấy , lúc ấy mình ko nghĩ nhưng hành động ấy mình đã khiến cho người bạn mà mình yêu quý biến mất khỏi cuộc đời mình một cách lặng lẽ . Nhưng tháng nghĩ hè khi lên lớp 10 thật sự đối với mình là một sự thay đổi lớn mình luôn nghĩ tại sao bản thân lại ko có một người bạn nào cả ? Khi suy nghĩ lâu mình đã hiểu bản thân thân kỳ cục đến đâu , mình hiểu tại sao bạn ấy thờ ơ mình đến đau lòng mình hiểu rằng cách nói chuyện của mình , tính cách của mình kì cục đến đâu , bản thân mình đang thiếu gì , những cảm xúc ấy khiến mình trưởng thành hơn , mình quyết định thay đổi con người hiện tại mình ko muốn những cơn đau trong lồng ngực và những ký ức năm cấp 2 sẽ đeo bán bản thân suốc cuộc đời, bởi cuộc sống này có khó khăn đến đâu thì luôn có một cách cửa dẫn ta đến những chân trời mớt, những giọt nước mắt này rồi cũng ổn thôi dù dẫu màn đêm dù có u tối thì nó luôn ánh mắt về phía chân trời . Khi lên cấp 3 khi đến lớp bản thân mình cảm thấy rất lo sợ những năm cấp 2 sẽ quay lại , nhưng ko ở dây cuộc sống khác biệt hoàn toàn mình gặp những người bạn mới làm quen với nhiều người hơn mình cảm giác hình bõng thời cấp 2 của mình nó biến mất , có lẽ lúc ấy bản thân dã trưởng thành hơn bản thân quá khứ . Mình tập chung vào việt học tập trau đồi kiến thức mới , để không hối tiếc quá khứ cũ nữa .và cuối cùng trái ngọt cũng đã đến với mình , hk1 mình đã đạt được học sinh giỏi tuy thành tích này đối với mọi người là bình thường tuy nhiên đối với tôi nó như một phép màu vậy , hồi cấp 2 tui nghĩ bản thân sẽ ko dc học sinh giỏi đâu luôn nghĩ nó rất khó , có lẽ tui đã nhầm nó ko có mà còn rất đễ chỉ cần bản thân cố gắn một chút thôi . Mình cảm giác hiện tại mình đã thay đỗi rất nhiều , bằng chững là mình có thể viết ra bài viết này điều mà trước kia bản thân vốn từ hạn hẹp ko thể làm được.