Từ Một Bài Hát Đến Một Tình Yêu
Tôi gặp em lần đầu vào một buổi tối đầy cảm xúc – tại một đám cưới đầy ấm áp của Anh đồng nghiệp làm ở Sacombank.
Khi tiệc cưới đang ở đoạn cao trào, MC mời một người bạn thân của em gái Chú rể lên sân khấu hát tặng Cô dâu. Và em bước ra – nhẹ nhàng, duyên dáng trong một chiếc váy xinh xắn, ánh mắt tôi vô thức dõi theo.
Em cầm micro, cười khẽ, rồi cất giọng.
Giọng hát ấy khiến tôi như đứng yên giữa đám đông.
Trong trẻo, đầy cảm xúc và chân thành – len vào lòng người nghe bằng một cách rất riêng. Tôi không nhớ rõ em hát bài gì, chỉ nhớ cảm giác tim mình như lỡ một nhịp.
Sau buổi tiệc, tôi cố gắng tìm Facebook của em. Vì ngại ngùng nên tôi không hỏi ai cả – chỉ lục tìm trong vài bức ảnh bạn bè đăng lên, lướt qua từng gợi ý kết bạn. Kết quả thì... không thấy. Tôi tặc lưỡi cho qua, nhưng hình ảnh cô gái hát trên sân khấu ấy thì vẫn không quên được.
Vài tuần sau.
Một buổi chiều đi làm về, tôi đi ngang qua quán trà sữa mới mở ở đầu hẻm – thì thấy em đang đứng phía trong quầy, cười đùa, nói chuyện với bạn – ánh mắt em vẫn sáng, giọng cười vẫn nhẹ. Tôi đứng nhìn vài phút, chẳng dám vào, rồi lặng lẽ rời đi.
Hóa ra đó là quán của bạn thân em – em chỉ ghé qua phụ cho vui vào cuối tuần.
Lần này, tôi mạnh dạn nhắn tin, kiếm cớ bắt chuyện. Tôi nói vu vơ:
"Lần sau em ghé quán nữa thì hú anh ra uống ké ly trà sữa nhé."
Em cũng vui vẻ đáp lại:
"Dạ, có gì em nhắn."
Nhưng rồi chẳng có cuộc gặp nào diễn ra. Lịch trình bận rộn, công việc cuốn đi, tin nhắn thưa dần. Cuộc hẹn ấy – nếu có thể gọi là “cuộc hẹn – chưa bao giờ thành sự thật". Và tôi nghĩ, có lẽ mình đã bỏ lỡ mất một điều gì đó đẹp đẽ mà không có cơ hội lần hai.
Hai năm sau.
Thế giới chậm lại vì một lý do không ai mong muốn "dịch bệnh COVID-19". Thành phố giãn cách, con người sống chậm lại, khép mình trong những khoảng không gian nhỏ. Tôi cũng vậy – những buổi tối trở nên dài hơn, và nỗi cô đơn cũng hiện rõ hơn bao giờ hết.
Một đêm muộn, trong lúc vu vơ lướt Facebook, tôi thấy lại em. Là story của em – một bức ảnh dễ thương, có ánh sáng dịu, có gương mặt quen thuộc mà tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại.
Không đắn đo, tôi nhấn "reply" và chỉ vài phút sau, em đã phản hồi lại cho tôi.
Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu nói chuyện lại – thoải mái và tự nhiên hơn trước. Những tin nhắn vu vơ ban đầu dần dài hơn, thành những cuộc trò chuyện đến tận khuya. Tôi kể em nghe về những ngày làm việc tại nhà, em kể tôi nghe về nỗi nhớ bạn bè, những sở thích cũ được nhắc lại trong thời gian rảnh.
Cứ thế, giữa những ngày thành phố yên ắng và giãn cách, chúng tôi xích lại gần nhau – qua từng chữ, từng cuộc gọi, tưởng như xa mà thật gần.
Không ai nói rõ mình "bắt đầu yêu" từ khi nào. Có thể là khi tôi chờ tin nhắn của em mỗi sáng. Có thể là lúc em gọi cho tôi chỉ để kể một chuyện nhỏ chẳng quan trọng. Chỉ biết là, đến một ngày tôi hỏi:
"Nếu hết dịch, mình gặp nhau lại được không?"
Và em trả lời:
"Lần này nhất định không để lỡ nữa."
Và đúng như vậy. Khi thành phố dần trở lại nhịp sống cũ, chúng tôi gặp lại nhau. Không còn là ánh nhìn từ xa hay những tin nhắn chưa kịp trả lời, mà là hai con người thật sự dành thời gian cho nhau, hiểu nhau – và thương nhau.
Tôi từng nghĩ, có lẽ chúng tôi đã lỡ mất nhau ngay từ lần đầu. Nhưng hóa ra, tình yêu đến đúng lúc không phải là khi ta gặp đúng người, mà là khi cả hai đã đủ sẵn sàng.
Giọng hát năm nào đã gieo vào tôi một cảm xúc khó tả. Và hai năm sau, chính người hát ấy – lại trở thành người mà tôi gọi là “người thương”.
Xem thêm